Phần 3- Này đây là Phan thiết. Một cái nhìn thoáng qua.
Bài thơ "Phan thiết yêu dấu ơi! 1967" đã được viết theo những bước chân tình yêu của thuở học trò, trong những năm tháng mà cuộc chiến tranh tàn nhẫn vẫn đang diễn ra ở đâu đó. Chỉ là riêng mình lại mơ hồ không thấy, không nghe, vì bị che lấp đi bởi các chương trình ru ngủ thanh niên như các trại hè CPS chẳng hạn, và cũng vì bị cái bóng cây dừa với dấu khắc Khai + Sương nó mê muội...
Nguyễn Tiến Hiếu ơi! Lúc nào về Phan thiết, cho mình chép lại mấy đoạn thơ mà mình đã quên, mà bạn thì mình tin rằng vẫn còn đang nhớ, đang lưu giữ.
Ngược xuôi trên Mường Mán,
Mấy ai về Phan Thiết thăm cô nàng.
Đây cây cầu ba nhịp,
Kìa lầu nước ngút ngàn.
Hai bên nàng công viên tàn tạ.
Nên nàng buồn cứ mãi lang thang.
Ai về phố Gia Long,
Ghé ngôi chợ xưa thăm gánh cháo lòng.
Bên kia rạp chiếu bóng,
Bên này chợ gạo đong.
Ngắm nàng áo xanh trong cửa hiệu,
Ve cô hàng thuốc má tô hồng.
Ai có về Thương Chánh,
Những trưa hè biển giao với trời xanh.
Em vào làng Vĩnh Phú,
Anh ra tắm bên gành.
Nước biển Đồi Dương mơn cát trắng,
Tóc huyền tung xõa mấy mùa trăng.
Những đồi cát Mũi Né,
Những rùng dừa Rạng ơi.
Ta cùng em nắm tay men lối cũ,
Nhựa dừa khô, đen dấu khắc Khai + Sương.
Ai ra Vạn Thiện,
Ai trở lại Phú Long.
Ruộng hai bên trổ lúa đòng đòng.
Bên trong đồn nhả khói.
Ngoài này muối lên bông.
Nước mắt mấy dòng trên khuôn mặt,
Tình sầu mấy lúc mới nguôi ngoai.
...
(ảnh VõNhưQuốc đưa lên Facebook)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét