Gđ 1 ; Phan thiết yêu dấu ơi 1964-71.
Phần 1- Có phải là tình yêu?
Liệng vội cái cạc táp lên bộ ván ngựa gõ, Khai chạy ra vườn kiểng nhìn vào hồ cá. Chẳng là xem đám cá hồng kiếm, hắc kiếm mới xin bác Hai Trọng đem về bỏ chung hồ với con cá tai tượng to đùng của thời ông nội còn sống để lại, chúng sẽ ra sao đây. Con tai tượng ăn chay từ nhỏ với những cục cơm nguội ném vào hồ, với những trái tắc tàu chín rụng, vậy nên cứ ung dung, lừ đừ bình thản bên cạnh đám cá kiếm đen, đỏ lượn quanh.
Thế là thắng thằng cha Sơn núi một cú ngoạn mục.
Có tiếng con gái kêu ơi ới trước cổng. Bà Huỳnh Lệ Cúc, con tiệm Chấn Phong đối diện nhà mình chứ ai nữa. Khai trèo lên thành hồ, hái vội mấy trái tắc tàu, miệng lầm bầm : Ngựa quá! lại sơn móng tay cho bóng, chẳng bằng với nàng Ngọc Diệp xinh đẹp như cô gái Nhật lúc nào cũng đơn sơ, quê mùa.
Mà nhắc đến Ngọc Diệp, Khai lại thấy lo âu vẫn vơ.
Đưa nắm trái tắc vào bàn tay Cúc, Khai hỏi : Bà có thấy Diệp đi đâu không? Sao tối qua không thấy ở nhà đàn guitar như mọi khi, mà lúc sáng đi học cũng không thấy Diệp mở cổng đi học trước mình như mỗi sáng sớm.
Cúc nói như quát vào mặt : Ở nhà ông mà ông không biết à! Ra khách sạn Anh Đào ở ngã bảy mà gặp. Tui mới gặp hồi chiều hôm qua. Hồi nảy đi học về qua cầu, tui kêu ông tính nói cho ông biết, mà ông cứ ngắm mông bà Trang nên có nghe đâu. Bà Diệp bả...Mà thôi, ông ra ngã bảy gặp đi rồi biết hà.
Cúc rớt nước mắt.
Tôi sững người, mấy trái tắc đỏ rơi qua kẽ tay Cúc, như những giọt lệ máu!
Hồi ký..."Gia đình Diệp thuê nhà của bên nội tôi - số 36 Nguyễn Tri Phương, Đức Nghĩa, gần ngã tư quốc tế ,từ những năm 1960. Ngọc Diệp mang 2 giòng máu Việt Nhật, được cha mẹ nuôi nhận nuôi từ lúc nhỏ ở Saigon và lưu lạc về đất Phan thiết. Tôi, Diệp và Cúc cùng đi học tiểu học, rồi cùng luyện thi đệ thất Phan Bội Châu nhà thầy cùi đường Bến Ngư Ông, học đàn nhà thầy Chung gần chùa Ông, rồi cùng học mấy năm thất, lục, ngũ...ở trường Phan Bội Châu.
Tôi mang trong tim mình hình bóng của Diệp, cô bạn học xinh đẹp thuê nhà. Vậy mà...chia tay! Bà má của Diệp đổ nợ, đem Diệp gã cho thằng kỹ sư cầu đường người Phi luật tân già khú đế để lấy tiền trả nợ. Con nuôi có phải con dứt ruột đẻ ra đâu mà tiếc!
Tôi ra ngả bảy! Diệp đứng trên lầu 1 khách sạn Anh Đào, tôi đứng ở tiệm bi da bên đường, bên hông rạp hát Ánh Sáng. Và ...nước mắt! Những giọt nước mắt thất tình của tuổi 15 chỉ đủ để ba mẹ của Diệp phải dọn nhà đi đâu không rõ, nhưng không có phân lượng nào để giữ Diệp của tôi.
Từ đó, tôi đâm ra ghét cay, ghét đắng mấy thằng ngoại quốc hay lang thang trên hè phố Gia Long."
(ảnh lấy từ Facebook của bạn Le Huan)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét